Sưu tầm: Ngọc dương Phần 4
Họ lo lắng cũng bằng thừa, bởi ngay chiều hôm đó Bảo An ra về. Nó khinh khỉnh với mọi người trong nhà, cũng chẳng lên phòng thăm mẹ, nó vào phòng riêng vốn là thư phòng của ông Hoàng ngày trước và đóng cửa lại. Khi họ đem chuyệnbáo lại cho bà ánh nghe, chẳng những không rầy la, bà còn dặn mấy đứa phục vụ:
- Tụi bay phải canh xem cậu cần gì thì phục vụ cho cậu. Đừng nói gì chuyện mất đồ hết.
Vú em của Bảo An là Thị Hai nhận trách nhiệm chuyện đó. Chị lên phòng gõ cửa thì từ trong, Bảo An nạt lớn:
- Để tao yên!
Thị Hai lên tiếng:
- Tôi nè cậu Hai, nếu cậu cần gì thì cứ gọi, tôi nằm ngủ ở ngay ngoài này chờ phục vụ cậu!
Giọng của Bảo An dịu lại:
- Thị Hai hả, ừ được. Mày vào đây tao bảo.
Thị Hai đã là vú nuôi nó từ lúc mới lọt lòng, cả việc bú mớm chị cũng đích thân lo, bởi chị là gái một con, từng có sữa con so rất ngon, bởi đứa con mới sinh ra của chị đã phải bỏ do bạo bệnh.
Nghe giọng điệu không bình thườngcủa Bảo An, chị có hơi lạ, nhưng không nghĩ gì khác, chị đẩy cửa bước vào phòng.
- Gài cửa lại...
- Dạ, cậu Hai.
Việc phải xưng dạ thưa với một thằng nhóc đã là kỳ, lại còn phải nghe nó kêu mình bằng mày này mày nọ nữa, Thị Hai bực lắm nhưngráng chịu đựng bởi thân phận toi đòi.
- Lại gần đây bóp chân cho tao coi, đi qua nay mỏi nhừ cả hai chân!
Thị Hai đẩy đưa:
- Bà kiếm cậu khắp nơi, bà khóc thương vì nhớ cậu đến phát bệnh nằm liệt giường mấy hôm nay,
Chợt nó hỏi:
- Bà ấy có hỏi gì tôi không?
- Dạ có, à mà không! Bà chỉ hỏi không biết cậu đi đâu.
- Vậy thôi sao? Còn chuyện tiền bạc...
Thị Hai ngạc nhiên:
- Cậu hỏi tiền bạc gì? Bộ cậu...
Bỗng nó phá lên cười:
- Hỏi chơi vậy chớ tôi biết bà ấy phát hiện ra vụ mất tiền, và ấy nghicho tôi lấy! Mà haha... tôi lấy thì đãsao, bà ấy còn thiếu gì tiền ba tôi để lại nữa!
Thị Hai trố mắt:
- Cậu Hai lấy thật hả?
Thằng bé trợn mắt nhìn lại Thị Hai:
- Làm gì ngạc nhiên dữ vậy? Mày cómuốn xài không tôi cho?
Thị Hai hốt hoảng:
- Cậu Hai đừng làm tôi sợ! Tôi không bao giờ dám...
Thằng bé bất thần vùng dậy, chụp lấy Thị Hai kéo về phía mình khiến chị ta không làm chủ được, phải ngãsấp lên người nó:
- Đừng làm vậy cậu Hai! Đừng...
- Nhưng chị ta đã bị Bảo An chặn ngang miệng bằng sức mạnh đáng ngạc nhiên...
- Kêu lên là tao giết chết liền. Tao đâu phải là thằng bé con Bảo An đâu, cứ nhìn lại tao coi.
Lúc này Thị Hai không còn hồn vía nữa, nhưng cũng liếc nhanh về phíanó, rõ ràng người đang khống chế chị là một ai đó khác, chứ chẳng phải Bảo An!
Tuy nhiên, giọng vẫn là giọng của nó:
- Tao đi lang thang mấy ngày nay mà tới đâu người ta cũng từ chối không cho tao vào mặc dù đó là những kỹ viện, những lầu xanh. Họnói tao còn con nít, cấm vào!
Mà tao thì đang phát triển thành người lớn, tao muốn được cái mà người lớn có. Vậy thôi, mày chiều tao, lén lút giữa tao với mày thôi, mọi việc sẽ không ai hay... rồi tao cho tiền đời mày sẽ hết khổ, hết cơ cực. Nghe tao thì yên mà không nghe thì mày biết rồi, tao có thể giết chết bất cứ đứa nào mà tao muốn! Thế nào theo tao chứ? Hãy nói ừ đi trong khi tao còn năn nỉ...
Thị Hai chết điếng trong lòng, nói thuận thì quyết là không, mà chốngcự lại thì chỉ có nước chết! Thằng tiểu quỷ này xưa nay muốn gì đượcnấy. Nay hình dáng nó hiện tại lại không phải là nó, mà với sức một đứa cường tráng như vậy làm sao chị chống lại được?
Đang còn lưỡng lự, bỗng có người gọi bên ngoài:
- Bà chủ kêu Hai ơi!
Chỉ chờ có thế, Thị Hai vùng ra địnhchạy đi, thì bất chợt thằng quỷ kéo mạnh lại, chị ta vô phương cựa quậy.
- Để tao!
Hắn nói vọng ra:
- Tao sai con Hai đi chợ rồi!
Có thể bên ngoài biết Thị Hai chưa đi đâu nhưng ai dám cãi lời. Họ lên án cho bà chủ như vậy rồi nhìn nhau lắc đầu.
Bà Nguyệt ánh thay vì rầy con, bà lại chỉ đăm chiêu một chút rồi im lặng. Từ đó, bà cũng chẳng nhắc tới số tiền bạc nữ trang bị mất.
Thằng con tiểu quỷ của bà thì đang làm một chuyện động trời ngay trong nhà mà hầu như bà không quan tâm, hay là có biết mà lờ đi...
Nửa đêm hôm đó, chính tên khốn kiếp ấy bước ra khỏi phòng rồi tỉnh như không, hô lớn:
- Con Hai chết rồi!
Khi mọi người chạy lên thì thấy Thị Hai nằm sóng sài dưới sàn, chết mà không kín thân thể! Lúc này, chính bà ánh khi nhìn Bảo An trước mặt mình cũng phải kinh ngạc, bởi đó là một thanh niên lực lưỡng chứ khôngphải là đứa con bé bỏng của bà!
Trong khi mọi người hãi hùng thì Bảo An dửng dưng bước ra ngoài, buông lại một câu lạnh lùng:
- Đổi phòng khác cho tôi!
Bà Nguyệt ánh cũng chiều theo:
- Đổi phòng cho cậu Hai.
Rồi bà cố bước theo con ra ngoài định nói gì đó nhưng Bảo An hình như biết mà vẫn tảng lờ, đi luôn. Người mẹ đau khổ chỉ biết nhìn theorồi ôm mặt khóc.
° ° °
Nhờ tiền bạc và cũng nhờ mối quan hệ cũ của ông Hoàng nên chuyện động trời về cái chết của cô hầu gáibị xếp hồ sơ, không truy cứu. Bà Ánh phải tốn khá bộn. Rõ ràng là bà muốn được yên thân và cũng muốn cho đứa con trai cầu tự của mình không bị tai tiếng.
Nhưng chừng như nghiệp chướng không giới hạn đó. Chỉ một tháng sau thì chuyện gì đến đã đến!
Một buổi sáng, khi bà ánh còn đangnằm trong phòng riêng thì bên ngoài có tiếng người la hét vang. Lát sau mấy con hầu chạy vào báo tin dữ:
- Bà ơi, cậu Hai nguy rồi!
- Chuyện gì mà nguy?
Người ta kéo tới đòi bắt cậu Hai vì tội... gian dâm với vợ và con người ta!
Bà ánh vừa chạy ra đã nhìn thấy cảchục người đang ra sức xô đổ cổng rào, Cũng may, vừa khi ấy có mấy tay lính lệ của làng tới, họ chặn lại:
- Có chuyện gì thì ra nhà làng mà kiện cáo, sao lại phá nhà người ta?
Mấy người đang giận dữ đã gào lên:
- Làng xã các người bênh nhau, có thưa kiện cũng như không! Thằng tiểu yêu nhà này nó làm loạn xóm làng, gây tang tóc cho mọi người mà quân lính các người có ra tay không, hay là để yên cho nó làm tới?
Một lính lệ nói lớn:
- Sao không ra tay! Mới rồi làng đã bắt nó ra đóng gông ngoài sân làngrồi!
Anh ta quay sang bà ánh:
- Thằng con nhà bà phạm tội tày trời, hãm hiếp giết cả nhà người ta, nên bị bắt sắp giải lên quan rồi!
- Trời ơi, con tôi!
Bà ánh chỉ kêu được mấy tiếng rồi đứng như trời trồng. Lát sau, bà mới xua tay:
- Không. Không có chuyện đó! Con tôi còn nhỏ làm sao nó làm được chuyện tày đình ấy mà mấy người vu oan!
Khi mấy tên lính lệ dìu bà ra tận nhàlàng thì rõ ràng trước mắt là Bảo Anđang bị cùm tay chân. Vừa nhìn thấy mẹ, nó đã lồng lộn lên:
- Thả tao ra, không thì cả lũ bay phải chết hết!
Bà ánh bất nhẫn khi nhìn con trong tình cảnh ấy, nhưng bà cũng đành phải chịu thôi. Ngay trưa hôm đó, người ta áp giải thằng tiểu quỷ lên quan huyện. Người này vốn là bạn đồng liêu với ông Hoàng ngày trước, cũng muốn nhẹ tay với Bảo An. Tuy nhiên, vừa gặp mặt ông thằng khốn kiếp đã chỉ thẳng vào ông hét lớn:
- Mày phải cứu tao ra, không thì tao sẽ giết hết cả nhà mày!
Trước thái độ quá đáng của nó, bà ánh phải lên tiếng:
- Không được hỗn!
Bất ngờ, nó quay sang bà trợn mắt lên:
- Bà chết tới nơi mà còn chưa biết sao?
Huyện lệnh Đinh Liêm đập bàn quátlớn:
- Súc sinh!
Rồi ông ra lệnh cho lính lệ nọc hắn ra đánh hai chục hèo. Rất lạ là dù bịđánh toé máu, nhưng hắn vẫn gào thét chửi bới chứ không kêu đau. Bà ánh bất nhẫn quay mặt đi chỗ khác, hồi lâu khi quay lại thì người ta đã đưa Bảo An đi rồi. Hỏi thì bà được viên huyện lệnh đáp vắn tắt:
- Phải đưa ngay nó lên phủ, để người ta trị tội nó. Thằng bé này tuy tuổi còn trẻ con, nhưng hành động là người lớn nên không thể xem thườmg được.
° ° °
Do Bảo An tuổi còn nhỏ nên không ghép tội hết được, mặc dù đó là trọng tội, phải chết. Khi đưa lên phủ, họ truyền giam vài nhà lao chờlệnh. Huyện quan Đinh Liêm muốn làm tiền nhà họ Hoàng, nên cho người tâm phúc tìm tới
nhà gặp bà Nguyệt ánh. Nhưng khi họ tới, nơi thì hay tin bà ánh đã về thành phố để khiếu nại.
Tưởng bà ta cố ý lánh mặt, nên huyện quan ra lệnh hành quyết ngay, dù đó là một lệnh trái luật. Tuy nhiên, khi lính vào nhà lao để dẫn phạm nhân ra thì chỉ còn thấy cái xác của một đứa bé nằm đó, nhưng không phải là xác của Bảo An!
Chuyện báo lên quan huyện, lão Đinh Liêm hốt hoảng đến tận nơi xem thực hư. Và lão ta chết điếng khi nhìn thấy cái xác. Đó là đứa contrai lên ba của ông ta...
- Trời ơi!
Lão kêu lên và ngất tại chỗ.
Trong khi đó thì ở bến đò nơi bà Nguyệt ánh trên đường đi kiếu kiện,đã bất ngờ gặp lại vị đạo sĩ. Bà hơi khó chịu nhưng không cách nào hơnlà phải chào hỏi lấy lệ, rồi định xuống đò thì ông đạo đã lên tiếng:
- Bà đi làm gì cho mất công, Nó tới đây bây giờ.
Bà ánh nhìn lại phía sau thì thấy một xe ngựa chạy nhanh tới và thả xuống một người.
- Con!
Bảo An không đáp, chạy nhanh xuống đò và đuổi hết những người cùng đi:
- Lên hết, để tôi đi!
Mấy người kia biết nó nên vừa thấyđã muốn tránh xa. Còn lại trên đò chỉ có hai mẹ con, Nhưng thằng khốn ấy không hề nhìn mẹ nó, lại tựtay chèo con đò ra giữa dòng.
Lão đạo sĩ kêu lớn:
- Bà hãy nhảy xuống sông lội vào bờ đi, nếu không muốn chết chung với thằng đó!
Bà Nguyệt ánh đời nào chịu nghe, bà còn bước lại gần con hơn, cất giọng trìu mến:
- Làm sao con thoát ra được vậy? Mẹ lo cho con quá.
Bất ngờ tên khốn kiếp dùng tay gạt ngang, khiến cho bà ánh lảo đảo vàngã xuống sông. Đã không ra tay cứu mẹ, mà hắn con ngửa mặt lên trời cười như
điên như dại! Nhanh như chớp, lão đạo sĩ phóng xuống và nhanh tay chụp được bà ánh kéo lên.
Vừa lúc ấy, con đò mà Bảo An đangchèo chống bỗng chao đảo rồi quaytít như chong chóng. Tiếng la hét vang lên:
- Cứu tôi! Cứu!
Nhưng chẳng một ai nhảy xuống cứu. Khi con đò ngừng lại thì người ta chẳng còn thấy bóng dáng Bảo An đâu. Mặt nước chỗ gần con đò ấy có máu trào lên. Rồi mọi thứ trở lại bình yên...
Ông đạo sĩ thở dài:
- Đành thôi, chẳng còn cách nào hơn.
Bà Nguyệt ánh chợt hiểu, bàng hoàng định kêu lên, nhưng vội ngừng lại ngay. Trong đầu bà sáng ra và hiểu rằng mình không nên làmgì.
Giọng lão đạo sĩ vẫn đều đều:
- Đáng lý nó đã chết trong ngục rồi,nhưng bọn bảo hộ cho nó là lũ oan hồn cứ cố tình giải thoát cho nó, còn giết hại thêm một mạng người nữa, để cho nó ra đây gặp bà, trừ nốt người mà nó cho là cản trở việc tiêu diệt nhà họ Hoàng. Cũng may tôi đã hay được. Giờ đây thì mọi việc qua rồi, đứa con nghiệp chướng đó đã vĩnh viễn không trở lại nữa. Nó chính là một giọt máu gần ngày sinh của một người đàn bà bị chồng giết hại khi chị ta cự tuyệt sự cưỡng bức của ông Hoàng. Nó đầu thai vào là để báo oán đó.
Bà ánh không còn cố tình bênh vực cho con nữa, bà lẳng lặng nghe rồi ôm mặt khóc. Lão đạo sĩ phải an ủi:
- Bà may mắn thoát nạn rồi. Tuy rằng sau này bà sẽ chẳng còn gì cả. Nhưng ở đời đâu chỉ giàu sang mới sống được. Rồi mọi việc sẽ đâu vào đó...
Ông nói xong lại bỏ đi.
Bà Nguyệt ánh thẫn thờ một lúc rồi cũng trở về nhà.
Ngày hôm sau...
Toàn bộ gia sản của dòng họ Hoàngđều bị tịch biên bởi quan huyện Đinh Liêm. Chẳng biết có phải đó là từ trên hay không, chỉ biết là sau khi thực hiện được việc ấy thì ông ta vui lắm. Hình như đó là một việc trả thù riêng tư!
Bà Nguyệt ánh trắng tay, khăn gói trở về quê cũ. Đáng lý thất vọng lắm, nhưng tự dưng lòng bà cảm thấy thanh thản không còn vướng bận bất cứ chuyện gì nữa...
Hết.nguồn từ www.xalo360.hexat.com Website lớn nhất Việt Nam Trang:[ 1 ][ 2 ][ 3 ][ 4 ]