Lâu đài ma quỉSưu tầm: Ngọc dương2. Kea hất mạnh tay người phụ nữ ra. Quá bất ngờ, bà ta ngã ngửa ra sau! chiếc khăn trùm mặt rơi xuống đất lộ ra một khuôn mặt hết sức quen thuộc.
- Kitanai, sao lại là cô - Kea vô cùngkinh ngạc khi nhận ra người phụ nữ Digan lại chính là cô hầu gái nhà mình -Chuyện này là sao, cô... đúng rôi, tất cả những chuyện vừa rồi là cô bịa ra để lừa tôi đúng không. Thảo nào... thảo nào...
Kea thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra từ nãy đến giờ chỉ là một trò đùa của đứa tớ gái phản phúc. Dù sao nó cũng mới đến đây được gần hai tháng, làm sao có thể so sánh với những người đã hầu hạ lâu năm được. Sau này nàng sẽ phải cẩn thận hơn trong việc lựa chọn kẻ hầu, còn bây giờ phải nhanh chóng đuổi cô ta khỏi đây ngay. Kea nhìn thẳng vào mặt Kitanai, nghiêm giọng:
- Tôi cho cô hai giờ đồng hồ để thu xếp tất cả đồ đạc khỏi nhà tôi. Tôi sẽ không báo cảnh sát đâu, nhưng nếu cô còn giở bất kỳ trò gì ở đây, tôi sẽ không ngại cho báo chí nhòm ngó đâu. Nên nhớ, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.
Kitanai bình thản kéo chiếc khăn ra khỏi đầu. Cô ngồi lên một cách ngay ngắn, sắc mặt bình tĩnh như không có chút gì là e sợ trước hậu quả nghiêm trọng mà mình đã gây ra.
- Rất tiếc, thưa bà chủ, tôi e rằng tôi không thề rời khỏi đây được Dù muốn hay không bà vẫn phải giữ tôilại thôi.
Kea tỏ ra rất bất bình. Không nên đôi co với kẻ dưới, sẽ làm hỏng mất giá trị của nàng mất. Nàng đứng bật dậy, nhưng một sức mạnh vô hình bỗng kéo nàng ngồi xuống, Cơthể nàng cứng đơ không thể nhúc nhích được. Nàng kinh hãi thốt lên:
Cô muốn giở trò gì vậy? Cô muốn cótiền ư. Bao nhiêu, tôi sẽ trả cho cô một cách thỏa đáng.
Kitanai mỉmcười:
- Bà chủ, tôi không cần tiền, Tôi chỉ muốn bà ngồi xuống và nghe hết câu chuyện của tôi đã. Rồi bà muốnlàm gì thì làm, tôi không ngăn cản đâu.
Kea mím mỏi, nhìn trừng trừng vào Kitanai một cách không khoan nhượng, nhưng rồi nàng đáp:
- Được rồi, cô nói đi. Nhanh lên, vì tôi không muốn nhìn thấy cô thêm một phút nào nữa.
Đôi mắt màu xám bạc lóe lên một tia nhìn giận dữ, chỉ trong thoáng chốc thôi, rồi vụt tắt:
- Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Nhưng bà cần biết một điều, tôi cũng là một người thuộc nhà Oil, không, chính xác là cả tôi và Lucifer. Cả hai chúng tôi đều là người hầu của ngài Oil.
Kea tỏ vẻ không tin:
- Không thể nào, nếu vậy sao tôi không biết. Chẳng lẽ hai người đã điđâu lúc tôi về làm dâu ở đây ư?
Kitanai đáp:
- Không phải, có lẽ bà đã nhầm. Tôi nói ngài Oil, chứ không phải ông Olive. Ngài Oil đây là bác ruột của ông Oilve, nếu xét theo đúng quan hệ họ hàng.
- Một người bác của Olive ư. Sao tôichưa bao giờ nghe ông ấy nói đến nhỉ. Tại sao thế.
- Còn nhiều điều bà chưa biết, dần dần chúng tôi sẽ nói cho bà biết hết. Dù sao, nếu không kể những điều đã giấu bà thì ông ấy vẫn có thể coi là một người chồng tốt.
- "Những điều đã giấu", có bao gồmđiều mà cô vừa nói với tôi không - Giọng Kea hơi khàn đi. - Chuyện cô vừa nói có thật không, về Pat mol đó.
-Tôi rất tiếc, nhưng điều đó là sự thật.
- Nhưng tại sao cô phải làm thế này. Sao cô không nói luôn cho tôi lúc ở trong lâu đài, mà phải bày ra cái trò này. - Kea to tiếng -Tại sao phải làm thế? Có gì mờ ám ở đây sao?
- Tôi rất tiếc, nhưng chúng tôi không biết phải nói với bà bằng cách nào. Nếu không nhìn thấy sự thật, có thể bà sè không tin. Mà nếu để bà nhìn thấy điều đó trong lâu đài, có thể có điều không hay sẽxảy ra. Tôi đã không nghĩ rằng bà có thể bình tĩnh được đến thế này. Nếu không, chứng tôi đâu phải khổ cực đưa bà đến đây. Chẳng nhẽ bàmuốn tất cả mọi người đều biết bí mật này sao?
- Vậy đâu là sự thật, và nó bắt đầu từ khi nào, chắc cô phải biết chứ?
Kitanai nhìn Kea rồi gặng hỏi:
-Có thật sự là bà muốn biết tất cả không?
- Tôi muốn biết tất cả, đó là chồng tôi và con trai tôi mà, tôi có quyền được biết chứ.
- Được thôi nếu bà muốn thế.
Kitanai ngừng lại. Cô ta đúng bật đậy đi ra mở cửa một cách đôt ngột, rồi đớng lại. Dường như cô ta sợ có ai nghe lén chuyện này, chứng tỏ điều đó rất hệ trọng.
- Bà nên biết rằng, Oil là một trong những dòng họ quý tộc lâu đới nhấtcủa đất nước này. Dĩ nhiên ban đầu nó cũng bình thường như những dòng họ khác, cho đến mười đời trước đây, khi ngài Olive lên nắm quyền chủ lâu đài. Ngài là một người đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, nhưng cũng cục kỳ tàn ác. Ngài không chỉ cướp đoạt bóc lôt dã mannhững người nông nô của mình mà còn coi họ như súc vật, bắt họ làm trò giải trí, làm con mồi cho thú tiêu khiển đi săn của mình. Khi đó, ngài đã yêu một cô gái, hoặc giả không phải yêu mà chỉ là có quan hệ tình cảm với cô ta, nhưng rốt cuộc ngài vẫn bắt em trai và cha cô ta làm con mồi trong một cuộc đi săn. Sau đó, tuy người cha không việc gì, nhưng đứa em trai nhỏ của cô ta thìphát điên vì quá sợ hãi. Oán hận, cô gái đã dùng máu của mình để thực hiện một lời nguyền: "người đãróc xương róc tủy bao nhiêu người,ngươi đã không coi họ là con người,thế thì kể từ nay, con cháu ngươi đời đời sẽ phải sống kiếp ma ca rồng, nếu không được uống máu tươi sẽ gầy mòn cho đến chết".
- Sau đó thì sao?
- Thì mọi việc đã xảy ra đúng như cô ta đã nói. Nhưng may mắn thay,mỗi đời của dòng họ Oil chỉ có duy nhất một người mắc phải căn bệnh này. Không may đến đời này lại là con trai bà.
Lại là con trai tôi - Kea khẽ lẩm bẩm- Vậy không có cách nào sao. Chẳng lẽ con trai tôi sẽ phải sống mãi như thế này, một con ma cà rỗng, sợ ánh sáng uống máu tươi suốt cả đời hay sao. Trời ơi, tôi biết làm thế nào bây giờ.
- Không phải là không có cách - Keachậm rãi nói. Chỉ là sợ bà không dám làm thôi.
Kea mở choàng mắt ra:
- Sao có cách gì ư. Vậy cô hãy nói mau đi. Dù khó khăn đến đâu tôi cũng quyết thực hiện bằng được.
- Nhưng việc này quả thật rất khó, tôi e rằng, bà không thể thực hiện được đâu.
Kitanai ngập ngừng một chút rồi nói:
- Bà có bết tại sao ngày xưa ông Oilve phải cưới bà ngay trước khi bàtròn mười sáu tuổi không?
- Vì bà có liên quan tới lời nguyền.
- Là sao?
Như tôi đã nói với bà đó, căn bệnh ma cà rồng của dòng họ Oil mang một nguồn gốc hoàn toàn khác so với những con bệnh ma cà rỗng thông thường. Chính vì thế không phải là không có cách đề diệt trừ căn nguyên đó.
- Cô cứ nói đi, sao lại phải ngập ngừng như thế? Chẳng nhẽ nó lại có vấn đề gì à?
------.------Kitanai thở hất ra:
- Nếu bà đã muốn biết thì tôi cũng chẳng giấu bà nữa. Căn bệnh của dòng họ Oil chỉ có một phương thứcgiải nguyền duy nhất: đó là dùng máu của chính con cháu người con gái năm xưa làm lễ tế. Chỉ bằng cách đó số mệnh lưu truyền tù đới này sang đời khác của dòng họ Oil mới chấm dứt hoàn toàn.
- Những điều đó có liên quan gì đến tôi, - Kea buột miệng hỏi, nhưng trong bụng nàng đã đoán ra phân nửa.
- Thưa bà, rất liên quan là khác. Sau bao nhiêu năm tìm kiếm, cuối cùng dòng họ Oil mới phát hiện ra hậu nhân của nguòi con gái đó. Đáng lẽ mọi việc có thể kết thúc vào mười sáu năm về trước, nhưng tiếc thay, ông Oil đã phá vỡ tất cả. Thay vì mang bà đi làm lễ tế, ông ấy đã cưới bà về làm vợ. Khi chúng tôi đến nơi thì đã quá muộn, hai người đã kết hơn mất rồi.
- Bà vẫn chưa hiểu sao. Bà chính là con cháu của người con gái đó. Không thể tiến hành lễ tế nếu ngườicon gái ấy đã kết hôn. Vì thế chúng ta đã phải chờ đợi đến mười sáu năm nay, khi cô gái có thể làm lễ tế mới lớn lên.
-Và người đó là.... - Kea hỏi, giọng run run.
Kitanai mỉm cười:
- Chắc bà cũng đoán ra được đúng không. Đó chính là cô cháu gái mườisáu tuổi dễ thương của bà đó.
Kea kinh hoàng kêu lên:
- Là Umidol sao. Nó mới mười lăm tuổi mà. Sao lại là nó có chứ.
- Rất tiếc là đúng như vậy, thưa bà. Vào mùa thu này, nó sẽ tròn mười sáu tuổi. Là mười sáu tuổi khi nó bắt đầu được hình thành chứ không phải lúc nó được sinh ra.
- Nhưng làm sao cô biết được nó hình thành vào lúc nào. Cùng lắm cô chỉ biết lúc nó sinh ra nếu căn cứvào hồ sơ lưu của bệnh viện chứ. Nhỡ có nhầm lẫn gì thì sao?
- Không cần kiểm tra, không bao giờcó thề nhầm lẫn được cả. Ngay đêmtân hôn của bà, định mệnh này đã chuyển giao sang một đứa bé khác.Đứa bé đó phải được thành hình đứng vào thời khắc đó. Đã có hai đứa trẻ mang dòng máu định mệnh được sinh ra nhưng một trong hai đứa đã là con trai, chính là Pat. Cònđứa bé kia chính là cháu gái bà Umidol. Hoàn toàn chính xác.
- Nếu như tôi sinh ra một đứa bé gái thì sao. Lẽ nào cô cũng...
- Đúng thế, vì dòng họ này, cho dù là con của bà, nó cũng phải được đem làm lễ tế. Không còn bất cứ cách nào cả.
Kea khè lẩm bẩm:
- Thảo nào, thảo nào ông ấy chỉ muốn tôi sinh ra một đứa con trai. Bởi ông ấy đã biết rõ điều đó.
Kitanai hơi lặng đi trong giây lát:
- Bằng... máu của mình, ông ấy đã dùng máu của mình để nuôi Pat. Bà có hiểu không: ông ấy đã cưới bà dù biết rằng điều đó là đi ngược lại với quyền lợi của dòng họ mình. Ông ấy cũng dùng chính máu mình đế nuôi con trai bà. Ông ấy, cả đời ông ấy, cả sinh mạng ông ấy đã dành cho hai mẹ con bà, và bây giờbà lại trách mắng ông ấy, coi thường ông ấy như thế. Bản thân ông ấy cũng đâu hề muốn làm những việc đó, và ông ấy đã cố hếtsức mình để có thề đem lại hạnh phúc cho hai mẹ con bà. Xin bà đừng nghĩ về ông ấy như vậy nữa.
Kea thẫn thờ:
- Vậy giờ tôi phải làm sao đây?
- Đơn giản thôi. Bà hãy viết thư mờicô bé đến nghỉ hè ở lâu đài. Những việc còn lại hãy để chúng tôi lo,bà coi như chưa biết gì hết.
Kea kinh hãi nhìn Kitanai:
- Sau đó cô sẽ làm gì con bé. Nó liệucó sao không?
- Tôi biết rồi, cô đừng dấu tôi. Sau đó cô sẽ mang con bé làm lễ tế đúng không. Cô sẽ giết chết con bé. Nó mới có mười sáu tuổi thôi mà. Không còn cách nào khác sao?
- Hoàn toàn không. Đây không chỉ là vấn để riêng của mình Pat mà cònliên quan đến cả dòng họ Oil này nữa. Hơn thế, điều này do cố tổ của nó gây ra, nó phải gánh chịu là lẽ đương nhiên. Hy sinh một con bé để cứu cả một dòng họ, bà thấy không đáng sao. Cái chết sẽ đến rất nhanh chóng, nó sẽ không phải chịu đau đớn gì đâu. Tôi sẽ cố gắng làm thật nhanh gọn. Chỉ như là một giấc ngủ dài mà thôi.
Đời người ai mà chẳng phải chết, nếu chỉ chết khi ta còn trẻ, còn đẹp, hình ảnh ấy mới sống mãi trong lòng mọi người. Bà nghĩ rằng người ta lại quan tâm đến cái chết của một bà già lụ khụ hơn hay là một cô gái trẻ trung xinh đẹp ư.
Bà có biết gì về tuổi thanh xuân vĩnh cửu không. Cái duy nhất để cóđiều đó là cái chết. Và cô bé sẽ sống mãi ở tưổi mười sáu.
Giọng Kea khản đặc:
-Vậy sao?
- Đúng thế. Và bà cũng đâu có sự lựa chọn nào khác đâu dù bà muốn hay không việc này vẫn phải tiến hành. Tốt nhất là bà hãy giúp chúng tôi, hãy cố gắng để con bé có mặt ở đây trước ngày sinh lần thứ mười sáu của nó.
Kea chợt lắc đầu:
- Tôi không làm được đâu. Con bé còn trẻ quá. Nó đâu có tội gì? Nó cũng đâu liên quan gì đến việc này, sao bắt nó phải gánh chịu một cái quá khứ mênh mông xa vời mà nó không hề được biết. Đây là việc củadòng họ Oil thì hãy để dòng họ Oil tự giải quyết đi, đừng lôi con bé vào nữa.
- Vậy còn con trai bà thì sao? - Kitanai nhìn Kea bằng ánh mắt sắc lạnh - Bà định để nó chết à.
Kea ômmặt khóc:
- Con trai tôi, ôi Pat của mẹ. Mẹ biết làm thế nào bây giờ?
- Bà hãy về suy nghĩ đi. Hãy chọn một trong hai: hoặc con trai bà, hoặc cháu gái bà. Tôi nghĩ bà biết bên nào quan trọng hơn chứ.
Trang:[ 1 ][ 2 ][ 3 ][ 4 ][--TRANG CHU--]
*(`''·.¸(`'·..¸*¤*¸..·'´)¸.·''´)*(xalo360.hexat.com).1/
1/
174.