watch sexy videos at nza-vids!
Bí kíp Tán đổ gái trong ngày 8/3 (^_'^:))

-THẾ GIỚI VÔ HÌNH-
Lâu đài ma quỉ

Xem kết quả: / xalo
Bình thườngTuyệt vời 

Sưu tầm: Ngọc dương
3. Một Năm Sau
Trong đồn cảnh sát thành phố, Rei đang.ngồi chơi điện tử. Trò đua xe quỷ quái này khó thật. Dù cô chưa bao giờ thiếu tự tin về tay lái của mình, cô vẫn không thể nào phá đảo nổi.
Rei bực mình quẳng cái điện tử xuống bàn. Cô châm một điếu thuốc rồi nằm dài xuống ghế. Hôm nay rảnh rỗi quá, nhưng không phảivậy mà cô thấy nhàm chán. Dù sao cũng không nên có một vụ đất nhà hay xô xát trong một buổi sáng đẹptrời như thế này. Cô nhắm mắt lại, thiu thỉu ngủ.
- Rei nhìn này, -Tiếng Elegant gọi giật giọng làm cô choàng tỉnh - Cô có nhớ cô bé Umidol mà cô đã cứu năm ngoái không. Cô bé ấy sắp kết hôn rồi này.
-Vậy hả, - Rei trả lời hờ hững.
Umidol, cô nhớ chứ. Lâu đài Oil, đám cháy, và những thứ khác tất cả đâu phải là những thứ dễ lãng quên. Nhưng cô phải quên nó đi, phải quên hết. Tất cả những thứ đóđã qua rồi. Thật may là cô bé đó không còn nhớ gì, nếu không, liệu cô bé có sống nổi không còn nhớ gì,nếu không, liệu cô bé có sống nỗi không?
Rei vớ lấy chai rượi, tu một ngụm. Không nên nhớ về cái đêm khủng khiếp đó nữa. Một nghi lễ tế thần giữa một cái thành phố văn minh như thế này không thể nào tuởng tượng nổi.
- Ui, chú rể đẹp trai quá. Xem này - Elegant vụt đọc to lên - Trong vài tuần tới, lễ kết hôn giữa cô Umidol và ông Lucifer Oil sẽ được tiến hành. Cô.Umi là người sống sót sauđám cháy khủng khiếp năm ngoái tại lâu đài Oil. Còn chú rể cũng là người thuộc dòng họ Oil, một người cháu họ của ngài Olive. Lại một cuộc hôn nhân nữa giữa dòng họ Oil danh giá cổ kính và những mỹ nhân xinh đẹp nhà...
Rei đứng bật dậy chụp lấy tờ báo. Lucifer à. Cái tên này nghe quen quá. Đúng rồi. Cô đã nghe thấy điều đó vào cái đêm hôm đó. Tiếng hét lanh lảnh của bà Kea như vang lên rõ mồn một bên taì cô "Lucifer, dùng lại, không được đuổi theo nó. Hãy để cho nó đi... " Đúng rồi. Mái tóc đen dài, đôi mắt màu xám bạc sâu thẳm, khuôn mặt đẹp như một vị thiên thần và nụ cười, nụ cười quen thuộc đến sỏn gai ốc. Chính hắn, chính hắn là kẻ đã đuổi theo cô và Umi đêm hôm đó. Nhưng chẳng lẽ hắn còn sống nổi ư, sau khi đã nhận của cô trọn năm viên đạn, lại kẹt trong đám cháy khủng khiếp đó. Lẽ nào đây chỉ là người giống người mà thôi.
Rei nhìn chăm chăm vào bức ảnh màu in to bằng đúng khổ báo. Đôi mắt này, chính đôi mắt này đã nhìn cô đêm đó, đôi mắt đã khiến máu cônhư đông đặc lại trong huyết quản,làm cơ thể cô như bị thôi miên đến mức gần như là không cử động được. Chắc chắn là hắn rồi. Không hiểu bằng cách nào mà hắn còn sống sót sau vụ cháy khủng khiếp đó, nhưng đúng là hắn.
Vậy thì Umi nguy mất. Hắn đã quay lại để trả thù. Hoăc hắn muốn tiếp tục cái nghi lễ khủng khiếp năm xưa. Dù là điều gì đi nữa thì Umi vẫn đang rất bị nguy hiểm. Không được. Cô phải ngăn cái đám cưới này lại. Cô phải vạch mặt hắn, phải bắt hắn trả giá cho bao mạng ngườiđã chết tại lâu đài Oil. Hắn phải đềntội.
Rei với lấy cái áo khoác, Cô lút súngla kiểm tra, nạp đạn vào cẩn thận rồi đút vào bao, dợm bước ra khỏi phòng. Elegant giật vội lại tờ báo:
- Cậu định đi đâu đó?
Rei định đi thẳng, nhưng rồi lại quay lại:
- Cảnh sát trưởng đang ở đâu nhỉ?
Elegant vẫn dán mắt vào tờ báo, trả lời lơ đãng:
- Hình như ông ấy đến toà thị chính. Ngài thị trưởng đang cần gặpông ấy gấp thì phải.
- Vậy a, vậy thì càng tốt. Ngài thị trưởng cũng nên biết việc này. Ôngấy cũng có thể ra một quyết định đặc biệt mà không lo có sự xen vào ầm ĩ của đám báo chí. Đúng là nhấtcử lưỡng tiện.
Elegant buông tờ báo, nhướng mắt lên nhìn Rei:
- Cậu lẩm bẩm gì đó?
Rei không trả lời, đớng sầm cửa lại. Cô phớng thẳng tới toà thị chính. Không thề tin nổi là chỉ cần nhìn thấy mặt cô là mấy anh chàng bảo vệ cho vào ngay. Khỉ thật, chẳng lẻcô lại nổi tiếng đến như vậy ư.
Rei vừa mỉm cười vừa bước nhưng bước dài gấp rút qua dãy hành langvắng tanh. Cô hơi ngại khi nghe rõ tiếng giầy của mình gõ lộp cộp trên sàn nhà. Hai bên tường treo nhữngbức hoa cỏ xưa của các danh hoạ nổi tiếng nhưng thú thực cô không thấy đẹp mắt chút nào. Cô dừng lạitrước cánh cửa phòng ngài thị trưởng, hít một hơi dài rồi đưa tay lên gõ cửa.
...
- Mời vào.
Một âm thanh trầm và ấm áp vang lên làm cô thấy rất yên tâm. Cô rớnrén cầm lấy tay nắm cửa, quay nhẹmột vòng. Cánh cửa đột ngột bật mở làm Rei giật mình nhảy lùi lại. Một cô gái bước ra, nhìn cô chăm chú:
- Có việc gì không thưa cô.
Rei vội đáp:
- Tôi muốn gặp ngài thị trưởng một chút - Cô vội nói thêm - Có việc rấtcần.
- Cô là Rei Hino, nữ cảnh sát trứ danh năm ngoái đã cứu cô Umi thoát khỏi trận hoả hoạn, đúng không?
Rei hơi sửng sốt:
-Vâng, sao cô biết?
Cô gái mỉm cười:
- Cô rất nổi tiếng mà. Xin mời cô vào, ngài thị trưởng đang đợi cô.
"Sao ngài ấy biết mà đang đợi tôi" - Rei thoáng thắc mắc, nhưng rồi cô vẫn lẳng lặng bước vào theo cô gái.
Một người đàn ông rất đẹp trai khoảng hơn 40 tuổi mặc một bộ vest màu xám nhạt may rất khéo đứng bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi, chìa tay ra với cô:
- Xin chào, cô là Rei Hino nỗi tiếng đó ư. Tôi đã nghe kể rất nhiều về cô. Rất vui khi được tiếp đớn cô ngàyhôm nay.
Rồi ông ta vội nói ngay:
- Xin mời, xin mời cô ngôi.
Rei ngồi xuống ghế.
- Cảm ơn ngài. Rất may vì đã gặp được ngài.
Cô thư ký đặt một tách trà Grey trước mặt Rei:
- Xin mời cô. Có cần thêm một chút đường nữa không ạ?
Rei kinh ngạc:
- Sao cô biết...
Cô thư ký mỉm cười:
-Cô thích uống trà Grey phải không.Cho thêm một giọt chanh vào nữa, và một phần tư thìa đường. Đương nhiên là tôi biết rồi. Tôi là một fan hâm mộ của cô mà.
Ngàỉ thị trưởng ngắt lời:
- Được rồi, rất cảm ơn cô. Ki. Cô có thể ra được rồi.
Cô thư ký mỉm cười với Rei một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng. Ngài thịtrưởng nhìn Reivới vẻ hơi bối rối, kéo ghế ngồi xuống:
-Xin lỗi cô cô ta hơi nồng nhiệt một chút, Rei cầm tách trà lên nhấp mộtngụm, không biết phải bắt đầu như thế nào. Câu chuyện quá hoang đường và cô không có bất kỳcái gì để có thể làm chứng cứ. Nhưng nếukhông nói ra thì Umi sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện đó đã xảy ra một lần và không có gì chứng tỏ nó sẽ không xảy ra tiếp. Mà sao ngài thị trưởng chẳng nói câu gì, chỉ nhìn côbằng ánh mắt rất thông cảm và khuyến khích, ánh mắt đó như một lời khích lệ khiến Rei cảm thấy tự tinhơn rất nhiều. "Rei, mày không được hèn nhát. Mày không được đểcái chết của phu nhân Kea trở thành vô ích. Dù muốn dù không,bây giờ người duy nhất biết được sự thật và có thể ngãn chặn nó chính là mày. Nữ cảnh sát Rei quả cảm đâu rồi. Mày chẳng lẽ lại nhụt chí vì một điều vớ vẩn như thếsao? Cố lên Rei.
- Thưa ngài thị trưởng, tôi có một chuyện muốn nói.
- Tôi vẫn sẵn sàng nghe đây - Ngài thị trưởng mỉm cười đôi mắt ấm áp như khuyến khích.
Rei hít một hơi dài:
- Vâng đó là câu chuyện đã xảy ra một năm về trước. Chắc ngài còn nhớ ngày này năm ngoái, lâu đài Oilđã bị phát hoả và cháy rụi hoàn toàn. Vào đêm hôm trước đám cháy, tôi đã nhận được một cú điện thoại kỳ lạ.
------.------ Lúc đó khoảng hơn bảy giờ tối một chút, Rei vừa tắt vô tuyến vừa chuẩn bị ra ngoài. "Khi đó tôi đã khoá cửa xong xuôi thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi đã định mặc kệ, nhưng rồi không hiểu tại sao lại quyết định quay lại. Không hiểu tại sao tôi cảm thấy rất bỏn chồn nớng ruột. Nhưng thật đáng ghét, khi tôi vừa bước vào thì chuông điện thoại im bặt.
Rei vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa quayra cửa thì điện thoại lại vang lên. Cô vớ lấy cái điện thoại, gắt gỏng:
- Alô, tôi là Rei đây.
Đầu dây bên kia thoáng vẻ ngập ngừng, rồi một giọng nói hơi run runvang lên:
- Dạ, làm ơn cho tôi gặp nữ cảnh sát Rei Hino
Rei gầm lên:
- Tôi đã nói rồi mà, tôi là Rei Hino đây. Có chuyện gì không?
Giọng nói bên kia càng run hơn:
- Vâng, vâng... - Giọng nói bỗng trởnên gấp gáp - Cháu gái tôi đang gặp nguy hiểm. Làm ơn tới giúp chúng tôi với...
- Bà hãy bình tĩnh đã - Rei cảm thấy hơi xấu hổ vì đã xãng gịong, vội nói nhỏ lại - Cháu gái bà là ai, đang gặp nguy hiểm gì. Bà cứ nói từ từ thôi.
- Xin hãy nghe tôi nói đã. Làm ơn gấp lên cho. Tôi là Kea Oil ở lâu đài Oil thuộc ngoại vi thành phố. Đêm nay cháu gái tôi sẽ gặp nguy hiểm, Mong cô lập túc tới cứu nó giùm. Xincô, tôi không thế nói nhiều được. Làm ơn tới mau.
- Nhưng bà...
Có tiếng cụp máy ngay lập tức. Rei đưa mắt nhìn cái điện thoại, bản thân cô cũng không rõ người phụ nữ kia vừa nói gì. Phu nhân Kea, cháu gái bà ta và nguy hiểm, thế là thế nào nhỉ. Liệu việc này có thật hay không. Nếu như đây chỉ là một trò đùa thì sao. Lâu đài Oil đâu phảinơi ai muốn tự do đơn đặt thế nào là được đâu. Cô như mường tượng thấy mình đang nằm ngay trên trang nhất tờ báo "Tổng hơp": Ngày hôm qua một vỉệc rất khôi hài đã xảy ra. Nữ cảnh sát Rei Hino nổitiếng của chúng ta đã xông thẳng vào lâu đài Oil với súng ống trang bịđầy đủ vì nhận được một lời kêu cứu từ chính bà chủ lâu đài. Nhưng rất cuộc chính sự trợ giúp của cô đãkhiến bà Kea suýt chết ngất vì sợ hãi. Nguyên nhân chính của việc này là do trò đùa của một kẻ vô công rồi nghề nào đó. Đây không phải lần đầu tiên..."
Rei quẳng điện thoại xuống bàn, đoạn quay người bước đi. Nhưng nếu điều này là thật thì sao? Nếu như bà ta đã gặp nguy hiểm thật sự thì cô không thể bỏ qua cho mình vì nạn nhân đã kêu cứu mà cô không thể làm gì để giúp. Những suy nghĩ rồi rắm trong lòng cô. Khoan đã, có một cách để kiểm chúng kia mà. Cô liền bấm một con số quen thuộc trên điện thoại:
-Alô!Ken đây.
- Ken à, tôi là ReiHino đây. Cậu có thể nối máy cho tôi đến lâu đài Oil được không.
Giọng nói bên kia đầy kinh ngạc:
- Lâu đài Oil à, có việc gì không vậy. Cậu quen tới tận người ở lâu đài đó sao?
- Làm ơn đi Ken, đang có việc gấp đây.
- Được rồi,cậu đợi chút đi.
Trong lúc chờ nói máy, Rei cảm thấy bồn chồn không yên. Ồ có tín hiệu rồi, Ken đã nối được máy rồi.
Một giọng nói trong trẻo vang lên trong điện thoại:
- Alô, đây là lâu đài Oil.
- Làm ơn cho tôi gặp bà Kea có việc gấp.
- Xin lỗi, nhưng cô là ai ạ. Hiện nay bà chủ không có ở đây, có gì cô cứ nhắn tôi sẽ chuyển lại ngay khi bà ấy về.
-...Vậy làm ơn cho tôi gặp cô Umi cững được.
- Tôi rất tiếc, nhưng cả ngày hôm nay tôi cũng không thấy cô Umi đâu. Có lẽ cô ấy ra ngoài chưa về. Cô có nhắn gì không.
- Không, tôi sẽ gọi lại sau. - Rei buông máy.
Làm gì có chuyện hai người cừng vắng nhà một cách đầy trùng họp như thế, hơn nữa người vắng nhà lại vừa điện thoại đến cầu cứu cô. Vậy là sao đây. Nên coi nó là một trò đùa hay một chuyện hoàn toàn nghiêm túc đây. Lý trí và cái bụng đói đang bảo cô mặc kệ, nhưng trực giác của một cảnh sát thì lại bắt cô phải làm rõ mọi chuyện. Rốt cuộc cái bụng và bệnh lười đã thắng. Cô thủng thẳng bỏ đi ăn tối,sau đó về nhà nằm dài xem vô tuyến. Thật kỳ lạ nhưng thời gian dường như trôi chậm chạp hơn mọi khi. Chương trình vô tuyến thì chánphèo, không có gì ngoài mấy trò khôi hài nhạt thếch, Mà dù cô đã ănrất no, nhưng ruột gan cô vẫn nớng như lửa đốt.
"Lúc đó, không hiểu sao tôi lại bỏ mặc mọi thứ để phớng thẳng đến đó. Ngaycả lúc gần đến nơi và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết mình đến đó là đúng hay sai nữa."-Rei khẽ thở dài nói với ngài thị trưởng.
- Cô làm gì cũng đúng mà Rei - Ngài thị trưởng mỉm cười - Sau đó có chuyện gì thật à?
- Có Rei hơi ngừng lại một chút...
.... Khi tôi đến nơi thì trời cũng không khuya lắm. Ánh trăng toả sáng vằng vặc khắp lâu đài. Thoạt nhìn nó chẳng có gì khác so với mọi khi, không, ý tôi là nó không có gì khác so với các lâu đài khác. Tôi đỗ xe ở khá xa lâu đài, dưới một bớng cây rậm rạp đủ để không ai nhận ra. Nhưng dù có quan sát kỹ lưỡng đến đâu thì tôi vẫn chẳng nhận ra có điều gì bất thường cả. Tất cả đều hoàn toàn yên lặng. Không hiểu sao tim tôi vẫn đập rất mạnh, một cảm giác bồn chồn bỗng dâng lên trong lòng tôi, và tôi không thể nào trấn áp nó được. Tôi bước lại gần lâu đài. Cầu treo đã kéo lên, còn hào nước xung quanh quá sâu để tôi có thể lội qua được. Tất cả những cái đớ thay vì cản trở lại vô cùng kích thích khiến tôi nảy ra ý định phải vào trong bằng được.
Tôi chợt nhớ mình còn một cuộn dâythìm gở ngoài xe. Xin ngài đừng cười, không phải lúc nào tôi cũng cósẵn thứ đó trong ô tô đâu, chỉ vì tuần trước tôi có đi cưỡi ngựa và đãhọc trò quăng thòng lọng. Tôi đã không nghĩ rằng cái dây đó lại có ích đến thế, cứ như là định mệnh đãsắp đặt để hôm đó tôi bắt buộc phảitrở thành một tên đạo chích trèo tường khoét vách vậy. Sau đó tôi tháo giầy ra buộc vào một đầu làm thành một cái móc rồi tung nó lên tường lâu đài. Cơ thể tôi khá nhẹ sovới sợi dây, vì thế tôi đã có thể đu lên một cách dễ dàng.
Bên trong lâu đài hoàn toàn im lặng. Tuy đèn đuốc vẫn sáng bình thường, nhưng tuyệt nhiên không có một bớng người. Vào lúc mười giờ tối mà không có một bớng ngườinào trong lâu đài thì quả là một điềurất khó hiểu. Không ai lại đi ngủ sớmnhư vậy cả. Nhịp tim tôi lúc này lại càng nhanh, đập như trống liên thanh trong lồng ngực và tôi có cảm giác ở xa cả cây số vẫn có thể nghe thấy rõ.
Tôi bước chầm chậm dọc theo dãy hành lang vắng teo, vừa đi vừa nhìn quanh quất, vừa hy vọng được gặp một ai đó để chúng tỏ lâu đài này vẫn bình thường, vừa không mong gặp một ai đó khi mình đang đột nhập vào đây một cách bất hợp pháp. Tôi đi qua sảnh rồi xuống phòng ăn. Cả trong sảnh lẫnphòng ăn đều không một bớng người, tụa như toàn bộ lâu đài đã bốc hơi hết cả vậy. Tôi đi thẳng xuống bếp. Đèn vẫn sáng trưng, và phía trong thấp thoáng bớng người, dù không có bất kỳ tiếng động nào. Tôi rớn rén tiến lại gần. Có người thật.
Nhưng tất cả đều nàm gục trên bànnhu chết rồi. Tôi giả vờ đánh rơi một cái lọ. Bên trong hoàn toàn yênlặng, chứng tỏ không ai nghe thấy tiếng động tôi vừa gây ra: Tôi đẩy cửa bước vào, chạm nhẹ vào ngườimột người nằm gần cửa nhất. Cơ thể còn ấm, chắc là chết chưa lâu. Tôi chạm nhẹ lên mũi. Ồ không, hơi thở vẫn bình thường mà. Tôi lật vội người đó lên. Khoan đã, hình như mấy người này chỉ ngủ thôi chứ chưa chết. Chắc chắn có kẻ nào đã lén cho thuốc ngủ vào thức ăn, căncứ vào hiện trạng thế này thì cô thể đoán rằng họ đang ăn dở thì đãlăn ra ngủ hết. Kẻ nào đó vẫn còn lương tâm, thay vì giết chết hết bọn người hầu thì chỉ làm họ mê đi thôi. Nhưng như vậy thì rõ ràng có một âm mưu gì đó đang diễn ra ở đây, vậy lời kêu cứu hồi tối không phải là giả rồi.
Rei quay ngược lên lâu đài. Cô mở của hẳn căn phòng một, không còn rụt rè e ngại nữa. Bây giờ là chuyệnliên quan đến sinh mạng con người rồi. Đám người nằm trong nhà ăn trang phục hoàn toàn giống nhau, chứng tỏ đó toàn là người hầu. Chúng có thể đánh thuốc mê bọn người hầu, nhưng không có nghĩa là chúng sẽ tha cho những vị chủ nhà. Không chừng họ đang gặp nguy hiểm. Tất cả các căn phòng đều trống không. Vậy họ đang ở đâu chứ. Rei bắt đầu hối hận. Lẽ racô phải đến ngay khi nhận được lời kêu cứu. Lẽ ra cô phải tin tưởng người phụ nữ đó. Bây giờ biết tìm họ ở đâu đây.
Rei vội chạy xuống bếp. Phải đánh thức đám người hầu dậy để họ cùng đi tìm với cô. Biết đâu lâu đài này có tầng hầm thì sao, tất cả những lâu đài cổ đều có hầm ngầm mà. Rei chạy vội xuống bếp. Chợt cô ngửi thấy một mùi hương rất lạ. Mùi hương thơm ngọt ngào và sực nức, lại có cảm giác vừa huyền bí vừa quen thuộc. Đúng rồi, cô đã bắt gặp mùi hương này trong lần truy quét đám Digan ở ga xe điện ngầm. Mùi hương trầm. Cô vội đi theo hướng của mùi hương.
Kì lạ thật, cô đã đi khắp lâu đài khắpcác phòng nhưng không thể phát hiện ra một điều bất thường nào, nếu như không có người được coi làmột điều hoàn toàn bình thường. Toà lâu đài như bị bỏ bùa ếm, chìm trong sự yên tĩnh đến rợn người. Ruột gan Rei càng nớng như lửa đốt. Cô chạy như điên trên dãy hành lang, sộc vào từng phòng, nhòm vào tận gầm giường, mở hết cách cánh cửa tử, nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào. Mùi hương trầm càng ngày càng nồng nặc. Nó luẩn quẩn trong không khí như trêu ngươi cô. Hình như nó đậm nhất là trong gian đại sảnh. Nhưng trong này hoàn toàn trống tron. Rei ngẩng mặt nhìn lên trần nhà. Những chùm đèn trang trí bằng phalê lỗng lẫy bật sáng trưng, đảm bảo mọi ngõ ngách trong căn phòng đều phô bày ra hết. Hoàn toàn bình thường.Chợt Rei hơi cau mày. Có phải vì nhìn quá lâu lên ánh sáng hay không mà cô cảm thấy có một chùmđèn hơi xệ xuống so với những chùm khác. Đó là chùm nhỏ nhất nằm ở góc bên trái và nếu không phải cô bị hoa mắt thì chắc chắn rằng nó đang thấp hơn những chùmđèn khác, phải đến 5 cm. Rõ ràng điều bất thường nằm ở đó, không phải là một sự cố ý trong trang trí vìtất cả những chùm đèn khác đều y hệt như nhau. Nhưng làm thế nào bây giờ. Rei nhìn cuộn dây thừng trên tay. Cô suy nghĩ trong một thoáng (thật ra là không nghĩ gì cả)rồi quãng một đầu lên trên chiếc đèn. Buổi học tuần trước hoàn toànkhông uổng phí, vì sơi dây đã quấn gọn lấy chiếc đèn. Cô quả là thiên tài trong lĩnh vực tung dảy thòng lọng, một ngày nào đó cô sẽ sang Mỹ bắt ngựa hoang (^ ^)
Rei kéo nhẹ sợi dây. Cây đèn chùm không nhúc nhích, Làm sao giờ, nếunó là một chùm đèn thật thì sao. Cùng lắm họ sẽ được thay một cái đèn mới thôi chứ gì. Rei tăc lưỡi kéomạnh tay rồi nhắm nghiên mắt. Cô cảm giác như cả trần nhà rớt xuống, vì dường như có một tiếng uỳnh rất lớn vang lên. Nhưng không có tiếng vở của phalê. Cô từ từ mở mắt ra. Một cái gì đó đang lơ lửng trước mắt cô. Nó giống như là một chiếc thùng gỗ, được thả từ trên trần nhà xuống, bốn sợi xích sắt neo chặt ở bốn cạnh thùng, Rei đưa tay níu nhẹ rồi đung đưa. Rất chắc chắn. Cô loay hoay trèo vào trong cái thùng, lòng thầm nghi không hiểu làm cách nào để cái thùng trở về vị trí cũ.
Trong lòng thùng khá rộng, Rei đưamắt nhìn sang bốn phía rồi nhìn lên trần nhà. Làm thế nào để lên đó bây giờ. Chợt cái thùng động đậy rồi từ từ trôi lên phía trên. Hơi bất ngờ và mất đà Rei ngồi phịch xuốngsàn thùng. Hoá ra cô không cần làmgì cả. Cái thùng này chắc chắn đã được thiết kế để sau một phút sẽ được rút lên như cũ.
Đang đi lên ngon trớn, cái thùng bỗng khựng lại rồi dùng hẳn. Rei đưa mắt nhìn xung quanh. Cô đangở trong một căn phòng nhỏ và hẹp,tối om. Rei bước vội ra khỏi thùng. Cô dò dẫm bước quanh căn phòng. Mùi hương trầm thật đậm tựa như những bí ẩn đang ở rất gần đây vậy. Có một cái khoảng sáng nằm ởgóc phòng, tuy không đủ sức chiếu sáng cả căn phòng nhưng nó cũng nổi rõ mồn một trong bóng tối. Kea bước lại gần. Một cái gương nằm ngang mặt cô, không đúng, đây là một ô cửa kính thì đúng hơn, và ánh sáng hắt ra từ đó. Rei ngó qua ô cửa kính. Cô suýt kêu lên kinh ngạc. Cô đang nhòm xuống một căn phòng rất lớn, nằm sâu hẳn xuống so với căn phòng nhỏ cô đang đứng.
Căn phòng khá rộng, chắc phải bằng cái sảnh ở dưới nhà. Trên tường cắm chi chít những ngọn nến trên những chân đế kiểu cổ rất đẹp. Chính giửa nhà là một cái bệ lớn bằng đá hoa cương trắng tuyệt đẹp, trên bệ rải một tấm khăn lụa màu vàng thêu chỉ đỏ. Bên cạnh cáibệ, nằm ở bên trái là một cái đỉnh lớn bằng đồng đen đang bốc khói nghi ngút, chắc mùi trầm hương bay ra từ đó. Sát cửa ra vào là mộtcái bàn đẩy nhỏ có bánh xe, trên bàn để một số dụng cụ gì đó xa quácô không nhìn rõ lắm, hình như trong đó có một cái cốc, tất cả đều lấp lánh ánh vàng. Xa hơn một chútđang nằm dưới đất là một cô gái trẻ- một cô bé gái thì đúng hơn vì trông cô bé chỉ khoảng l4 - l5 tuổi mái tóc vàng óng bỏ xoã, thân hìnhrũ rượi, nếu không phải đã chết thì chắc chắn là bị thuốc mê.
Cánh cửa phòng bật mở, một ngườiđàn ông tóc đen bước vào, theo sau là hai cô gái, một cô với bộ tóc nâu thẵm, còn cô kia có bộ tóc màu vàng óng ả như những tia nắng mặt trới. Sau cùng là một cậu bé, khoảng 5 - 6 tuổi, có nước da xanh xao còi cọc.
Rei đã nhận ra cô gái tóc vàng, đó chính là người vẫn là đầu đề chính cho báo chí gần đây: bà quả phụ trẻ tươi Kea Oil. Bà ta đang làm gì ởđây thế nhỉ. Vậy lời kêu cứu kia là sao, vì lõ ràngbà ta đi cùng với đámngười kia không phải với tư cách là một người bi ép buộc mà giống đồng bọn thì đúng hơn. Vừa nhìn thấy cô gái trẻ, bà ta đã lao vội đến:
- Các người đã làm gì nó vậy.
Căn phòng tuy lớn, nhưng lại đóng kín, vì thế nhưng lời nól trong căn phòng vang lên rõ mon một bên tai Rei. Cô cảm thấy Kea có quen biết với cô bé đang nằm dưới đất không chừng đó chính là Umi, cháu gái củabà ta.
Chàng trai tóc đen bước lại gần,giữ tay bà ta lại:
- Không sao đâu, cô ta chỉ đang ngủ thôi.
Anh ta bế xốc cô bé lên, thơng thả bước lại gẫn cái bục đá hoa cương trắng rồi thận trọng đặt cô bé xuống. Anh ta đưa tay vuốt lại tóc,quần áo cô bé với vẻ rất trìu mến. Kea la lên:
- Bỏ tay khỏi người nó nhanh lên.
Chàng trai quay lại, hơi mỉm cười. Trái tim Rei đập thình thịch trong lồng ngực. Đẹp trai quá, cô chưa bao giờ gặp một người nào đẹp trai đến thế này.
- Vâng thưa bà chủ - Anh ta vừa mỉm cười vừa cúi đầu trước Kea. - Tôi sẽ rất nhẹ nhàng mà. Bây giờ cũng chưa đến giờ. Chưa đúng thời khắc mà. Chắc bà vẫn còn nhớ giâyphút đầu tiên của hai ông già chứ, đúng lúc hai cây kim đồng hồ chạm vào nhau ở con số mười hai mà. Chúng ta sẽ cùng đợi đến phút đó chứ.
Rei thoáng thấy Kea hơi đỏ mặt, không hiểu vì lẽ gì. Cô gái tóc nâu đã mang vào phòng hai chiếc ghế từ lúc nào, thơng thả đặt lại gần Kea:
- Xin mời bà ngồi.
Kea ngồi phịch xuống ghế, tuy ở khá xa nhưng Rei cảm thấy bà ta đang có một tâm trạng không được tốt lắm. Họ đang chuẩn bị làm gì thế nhỉ. Hình như sắp có một nghi lễgì đó, Rei có cảm giác như đang ở xứ xở phương Đông huyền bí trongmột ngôi đền cổ nào đó.
Mùi hương trầm vẫn bốc lên ngào ngạt làm không khí càng trở nên huyền bí.. Kea vẫy tay về phía đứatrẻ:
- Lại gần đây, Pat.
Rei suýt kêu lên kinh ngạc. Đứa bé kia là Patinol, là người thừa kế lâu đài Oil ư. Sao lại có thể thế được. Nó phải mười bốn mười lăm tuổi gì đó mới đúng chứ, sao lại nhỏ con như một đứa trẻ lên năm như vậy? Chẳng trách chẳng bao giờ Kea để con trai xuất hiện trên báo, chắc đứa bé đó mắc một căn bệnh gì đó. Hay đây là một nghi thức chữa bệnh? Nhưng nếu như vậy sao phảiđánh thuốc mê toàn bộ lâu đài, sao Kea còn phải cầu cứu đến cô. Sắp xảy ra chuyện gì vậy.
Kim đồng hồ nhích chậm chạp đến con số mười hai. Chàng trai tóc đenvụt tiến lại gần cái bệ đá hoa cương:
- Sắp tới giờ rồi, Kitanai, chuẩn bị đi.
Cô gái tóc đen liền đẩy cái bàn sát tường lại gan bệ. Trên bàn có một cái khay phủ vải trắng toát trên khay có một con dao lớn nhọ nhoắt và một cái cốc có chân đế kiểu cổ màu vàng óng, sáng lấp lánh. Chàng trai tóc đen cầm chiếc cốc đưa cho cô gái còn mình thì cầm lấy con dao:
- Cô nhớ phải làm gì chứ. Khi tôi đâm con dao vào cổ cô ta thì cô hứng chiếc cốc vàng này vào. Sau đó phải đưa cho Pat uống ngay. Nhớ là uống ngay lập tức.
Kea đứng bật dậy:
- Sao, chẳng nhẽ phải làm thế thật sao?
Vâng thưa bà. Có lẽ hơi kinh khủng đối với một người như bà. Tôi nghi bà nên đi ra ngoài cho đến lúc tiến hành xong. Sẽ rất nhanh thôi mà.
Kea chợt gào lên:
- Dừng lại, không thể được, ta không cho phép.
Bà ta lao đến cái bệ đá hoa cương. Chàng trai tóc đen liền đứng chắn trước mặt:
- Xin bà đùnglàm thế!
Kea trọn mắt quát lớn:
- Lui ra.
Lucifer hơi cau mày lại tỏ ý không bằng lòng, nhưng vẫn nói rất nhã nhặn:
- Không thể được đâu, thưa bà. Tấtcả đã quyết định rồi mà.
Trang:[ 1 ][ 2 ][ 3 ][ 4 ]
[--TRANG CHU--]
line
*(`''·.¸(`'·..¸*¤*¸..·'´)¸.·''´)*
(xalo360.hexat.com)
List.1/1/196.
XaLo360.Hexat.Com™
ngocduong67@gmail.com
Online Top
Gửi cho bạn bè
Facebook Twitter
Link: Sms..