Ngôi nhà hoangTác giả: Ngọc dươngĐột nhiên lão nói lớn:
- Chậm lại! Sắp tới nơi rồi.
Liếc nhìn đồng hồ tốc độ thấy kim mới chỉ trên 20 cây số giờ, Tân thầm nghĩ "Chậm như rùa rồi còn chậm gì nữa", nhưng một khúc quanh gắt cho chàng hiểu ngay là già Đại nói đúng. Vừa quẹo xong, Tân và Thoa thấy một cái cổng sắt khổng lồ được khóa bằng một ống khóa lớn bằng bàn tay và một sợi xích sắt lớn bằng cổ tay, hai bên là hai con sư tử đầu chim bằng cẩm thạch đứng trên hai cái bệ lớn như đe dọa kẻ lạ mặt nào mưu toan bước qua cổng sắt.
Xe ngưng lại, già Đại mở cửa bước xuống, nói với Tân:
- Hai ông bà chờ tôi mở cổng.
Già Đại đi rồi, Thoa nói với chồng:
- Em hi vọng bên trong coi mát mắt hơn.
Tân gật gù:
- Anh cũng hi vọng như vậy. Hồi xưa những nhà giầu ngoại quốc ở đây thường xây nhà kiểu này để ngăn chận những người địa phươngbất thân thiện.
Thoa chỉ vào bức tường:
- Bức tường này kể ra cũng khó vượt qua đấy chứ. Hai bức tường đá cao khoảng hai thước rưỡi chạy dài từ hai con sư tử đầu chim, ở trên, cứ cách khoảng hai tấc lại có một cây sắt nhọn chĩa lên chứng tỏrằng chủ nhân von Niemand không phải người hiếu khách. Tuy nhiên hai vợ chồng Tân không còn thì giờ trò chuyện hoặc quan sát thêm vì già Đại, sau khi mở cánh cổng nặng nề, đang vẫy tay ra hiệu cho Tân lái vào.
Sau khi được đưa đi coi quanh tòa lâu đài, nơi họ sẽ cư ngụ cùng những tiện nghi tối thiểu, hai vợ chồng Tân cảm thấy dễ chịu hơn. Ngôi nhà mà họ sẽ ở tốt hơn họ nghĩ, tuy cần mở cửa một lúc cho thoáng khí và bớt mùi ẩm mốc. Một số bình gas nấu ăn vẫn còn đầy, vàtrong nhà kho nhỏ còn tới năm thùng 200 lít đựng đầy dầu lửa.
Móc chiếc đồng hồ quả quít ra coi giờ, già Đại lên tiếng:
- Thôi, tôi phải về. Hi vọng hai ông bà không gặp khó khăn gì khi lái xe trở lại đây.
Tân hỏi:
- Tôi có phải khóa cổng hay không?
Già Đại nhún vai:
- Tốt nhất là cứ để mở, tiện hơn.
Thoa xen vào:
- Nhân tiện, xin ông cho biết con đường kia dẫn tới đâu? Tại sao ông không hướng dẫn chúng tôi tới khu vực đó?
Vừa nói Thoa vừa chỉ vào những tàng cây rậm rạp ở sau lưng phía trái ngôi nhà. Một con đường nhỏ nằm giữa vòm cây dầy đặc như mộtcái mái che khiến con đường âm u như một đường hầm.
Già Đại nhăn mặt, quai hàm bạnh ra:
- Nếu tôi là ông bà, không bao giờ tôi đặt chân tới đó. Ông bà sẽ có thể bị lạc. ở đó không có gì hết ngoại trừ... à... ngoại trừ những cái cây mục nát.
Tân nhận xét:
- Nhưng hình như con đường này đã từng được xử dụng thì phải.
Già Đại gằn giọng:
- Không một ai đặt chân tới đó từ năm chục năm qua. Thôi, ông chở tôi về tỉnh đi. Và tôi xin cảnh cáo ông bà là không bao giờ nên đặt chân vào đó. Nếu bị lạc, có lẽ phải mất hàng tuần người ta mới tìm thấy ông bà, và khi đó, không biết... Nhưng thôi, ông bà hãy nhớ kỹ những gì tôi nói.
Trên chuyến trở lại nhà già Đại, cả ba không nói một lời và bầu không khí trong xe có vẻ nặng nề. Tuy nhiên khi tới nhà, già Đại mời vợ chồng Tân vào uống nước. Thoa từchối:
- Cám ơn ông, để khi khác vì chúng tôi muốn mua một vài món đồ lặt vặt bây giờ.
Tân tiếp lời:
- Còn tôi thì muốn trở lại đó trước khi trời tối.
Già Đại gật đầu:
- Ý kiến hay! Trời tối ông bà sẽ có thể bị lạc. Khi về tới lâu đài von Niemand, ông bà nhớ khóa cửa và ở trong nhà, đừng bao giờ bước ra ngoài sau khi trời tối. Ông bà hãy nhớ kỹ điều đó. Vài bữa nữa, tôi và nhà tôi sẽ tới thăm ông bà.
Rời khỏi nhà già Đại, Thoa hỏi chồng:
- Em không hiểu già Đại muốn gì khi dặn mình phải khóa cửa và đừng bước ra ngoài khi trời tối?
Tân nhếch mép cười:
- Có lẽ ông ta biết điều gì bí mật mà không muốn cho mình biết.
Tại một cửa hàng tạp hóa, người chủ tỏ vẻ thân thiện khi biết vợ chồng Tân tới ở tòa lâu đài von Niemand.
Ông lắc đầu thở dài:
- Tòa nhà von Niemand hồi xưa lộng lẫy lắm. Bây giờ nghe nói là họ sắp phá bỏ. Chỉ tội nghiệp cho những người đã chết! Sang năm họ sẽ san bằng cả những ngôi mộ!
Thoa sửng sốt:
- Những ngôi mộ?
- Thưa bà đúng như vậy. Họ sẽ chomáy cày ủi những ngôi mộ và những mộ bia thành bình địa. Những ngôi mộ cũ sẽ không còn dấu vết gì nữa.
Tân nhìn vợ trước khi nhìn chủ quán:
- Tôi không hiểu ông nói gì. Già Đại không hề nói gì với chúng tôi về việc đó.
Chủ nhân trầm giọng:
- Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, có lẽ già Đại không muốn ông bà sợ hãi. Ông ta tin ở những câu chuyện ma quái xẩy ra trong lâu đài mà dân chúng ở đây vẫn đồn đãi từ nhiều năm qua.
Đột nhiên một giọng nói giận dữ vang lên ngoài cửa:
- Ông Sâm! Tôi không biết tới lúc nào ông mới biết câm mồm lại.
Hai vợ chồng Tân sửng sốt nhìn ra cửa và thấy già Đại đang trừng mắtnhìn chủ quán với vẻ giận dữ cực độ.
- Tôi đã nghi là thế nào ông cũng nhét vào tai ông bà này những câu chuyện nhảm nhí của ông. Quả là không sai mà!
- Khoan đã! Đừng quên rằng chính ông mới là người tin những chuyện mà ông gọi là nhảm nhí đó chứ không phải tôi à!
Rồi đôi bên gây gổ om xòm tới khi Thoa lên tiếng can thiệp:
- Xin hai ông ngưng lại. Đâu có gì mà hai ông cãi nhau như mổ bò vậy.
Tân nhìn già Đại:
- Ông Đại, việc hai ông gây lộn có liên hệ gì tới con đường phía sau tòa nhà mà ông không muốn tụi tôi đặt chân tới hay không?
Già Đại mím môi trợn mắt nhìn ngườichủ quán trước khi quay nhìn Tân:
- Nếu ông muốn biết thì tôi cho ông biết. Con đường mòn đó dẫn tới nghĩa trang của giòng họ von Niemand. Và nếu ông muốn được an toàn, tốt nhất đừng bao giờ đặt chân tới đó, ngày cũng như đêm. Bây giờ, tôi muốn ông bà luôn ghi nhớ một điều quan trọng: Hãy khóacửa ở yên trong nhà khi trời tối.
Trang: [ 1 ][ 2 ][ 3 ][ 4 ]
.